Trong một thế giới đầy ảo tưởng và ảo tưởng, có những câu chuyện về tình yêu đau yếu, khó chịu và đầy đủ cơn bão. Một câu chuyện khó quên là về một người phụ nữ, cô gái 25 tuổi, tên là Trâm. Trâm là một cô gái trẻ, ấm áp, với một trái tim dễ bị tổn thương. Nó được mỗi người gọi là "cái trái tim dễ mề", nhưng cô ấy không hề biết rằng, chính chính mình là người dẫn đầu trò chơi của một người đàn ông, một trò chơi không có kết quả, không có hứa hẹn.

Trong suốt hai năm, Trâm đã dành cho anh ta tất cả sức ảnh hưởng của mình. Anh ta là một kẻ dối trá, một kẻ chơi trò với cô gái này. Mỗi câu chuyện mỉa mai, mỗi lời nói lịch sự, mỗi cử động lịch lãi đều là những bước tiến của anh ta trong trò chơi. Trâm không thể hiểu được tại sao anh ta có thể đối xử với cô ấy như vậy. Cô ấy chỉ biết rằng, mình đã hết sức sợ hãi mỗi khi anh ta cười, mỗi khi anh ta gọi tên mình.

Một lần nữa, Trâm đứng trước cửa nhà anh ta, tim bất an nhịp nhập. Cô ấy nhớ lại những lần anh ta hứa hẹn sẽ đến gặp cô gái, nhưng cuối cùng lại không hiện ra. Mỗi lần cô ấy chờ đợi, mỗi lần cô ấy hy vọng, anh ta chỉ có thể đáp lại với những câu lời nhẹ nhàng, những cử động lịch lãi. Trâm biết rằng mình đã hết sức sợ hãi, nhưng cô ấy không thể bỏ đâu được.

"Anh sẽ đến gặp em," anh ta nói với mắt nhìn xa. Trâm nghe thấy lời đó, tim cô ấy bất an hơn nữa. Cô ấy biết rằng đó là một lời hứa không có giá trị, nhưng cô ấy vẫn hy vọng. Hy vọng là một phương tiện để cô ấy có thể tiếp tục sống, tiếp tục chờ đợi.

Tiêu đề: Chơi trò với tôi: Một câu chuyện về tình yêu và sự thật  第1张

Trong suốt hai năm, Trâm đã dành cho anh ta tất cả sức ảnh hưởng của mình. Cô ấy chia sẻ những bí mật của mình với anh ta, những bí mật riêng tư về cuộc sống và tâm hồn. Mỗi lần anh ta cười, mỗi lần anh ta nói "em là người thân của tôi," Trâm cảm thấy như được an ủi. Nhưng sau đó, anh ta lại biến mất, như một kẻ mất tích trong không gian mơ hồ.

"Anh đối xử với tôi như một trò chơi," Trâm nghĩ đến điều này với một nét buồn bãi trên khuôn mặt. Cô ấy không thể hiểu tại sao anh ta có thể làm điều đó với mình. Mình là một con người thật, có cảm xúc thật, có sức chịu đựng thật. Nhưng anh ta chỉ coi mình là một đối tượng cho trò chơi của mình.

Một lần nữa, Trâm đứng trước cửa nhà anh ta với tim bất an. Cô ấy nhớ lại những lần anh ta hứa hẹn sẽ đến gặp cô gái, nhưng cuối cùng lại không hiện ra. Mỗi lần cô ấy chờ đợi, mỗi lần cô ấy hy vọng, anh ta chỉ có thể đáp lại với những câu lời nhẹ nhàng, những cử động lịch lãi. Trâm biết rằng mình đã hết sức sợ hãi, nhưng cô ấy không thể bỏ đâu được. Cô ấy vẫn hy vọng rằng lần này sẽ khác. Lần này,... anh sẽ đến gặp em.

Cánh cửa nhà anh ta mở ra,... Nhưng không phải là anh ta. Là một người phụ nữ khác,... Một người phụ nữ mà Trâm chưa bao giờ gặp trước. Cô ấy ngạc nhiên,... Nhưng sau đó,... Những nét buồn bãi xuất hiện trên khuôn mặt Trâm,... Cô ấy biết,... Lần này,... Lần này,... Anh sẽ không đến gặp em rồi.

Trâm quay đi,... Cái tim cô ấy bất an nhịp nhập,... Cảm giác sợ hãi và buồn bãi dâng lên như một bão tàn phá,... Những giọt nước mắt rơi xuống mái tóc,... Những giọt nước mắt khóc khóe,... Những giọt nước mắt của một con người thật,... Của một con người đã hết sức sợ hãi,... Hết sức buồn bãi.

Trong suốt hai năm,... Trâm đã dành cho anh ta tất cả sức ảnh hưởng của mình,... Nhưng cuối cùng,... Cuối cùng,... Anh ta chỉ coi mình là một đối tượng cho trò chơi của mình. Trâm biết rằng mình đã hết sức sợ hãi,... Hết sức buồn bãi,... Nhưng cô ấy không thể bỏ đâu được. Cô ấy vẫn hy vọng,... Hy vọng là một phương tiện để cô ấy có thể tiếp tục sống,... Tiếp tục chờ đợi,... Tiếp tục... Chờ đợi... Anh sẽ đến gặp em... Nhưng... Nhưng... Cuối cùng,... Cuối cùng,... Anh sẽ không đến gặp em rồi.

Trong suốt hai năm,... Trâm đã học được rằng,... Tình yêu không phải là một trò chơi,... Tình yêu là một sự thật,... Một sự thật khó hiểu,... Khó chịu,... Khó quên,... Nhưng... Nhưng... Có những điều trên đời này,... Có những nỗi buồn trên đời này,... Có những nỗi buồn mà chúng ta khó quên được... Nhưng... Nhưng... Có một điều chúng ta có thể làm,... Chúng ta có thể dừng lại trò chơi của mình,... Dừng lại trò chơi của chúng ta với nhau... Dừng lại trò chơi của chúng ta với nhau... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại... Dừng lại...