Tại một rừng bí ẩn, cạnh một suối nước tràn đầy sức sống, nằm một ngôi làng nhỏ, bao quanh bởi những cây cối và bụi bội. Một hôm nọ, trong một buổi trưa không khí hơi nóng, trẻ em gọi là Huyết Tửu và cậu bạn của mình, Tử Tài, quyết định khám phá một "trò chơi" bí mật của cụ ông Hồ, một người già sống ở gần.
Cụ ông Hồ là người có lẽi bí ẩn, không bao giờ có ai biết được những bí mật của ông. Huyết Tửu và Tử Tài đã nghe kể về trò chơi này từ cụ ông nhiều lần, nhưng chưa bao giờ được phép tham gia. Ngày hôm đó, khi hai bạn trẻ thấy cụ ông Hồ đi ra suối lặn, họ quyết định tìm cách đến gần hơn.
Họ dạo dẫn một con đường hơi hơi, rung rung qua những bụi bội và cây cối. Cái đường dài và hẹp như một lối hầm, dẫn họ đến một khu vực bí ẩn. Một suối nhỏ hơn nhiều so với suối lớn ở ngoài, suối này có những tảng đá bóng râm phủ lên miệng suối, tạo nên một bầu không khí huyền bí.
"Đây là nơi chúng ta sẽ chơi trò chơi", Huyết Tửu hét lên với ánh mắt cháy.
Tử Tài nhìn quanh quanh, nhìn xuống suối dầm dầm, hơi khó chịu. "Chúng ta có thể chơi gì ở đây?"
"Cụ ông Hồ sẽ cho chúng ta biết", Huyết Tửu thầm thầm.
Chúng tôi ngồi xuống bên suối, lắng nghe tiếng rung rung của suối nước. Một lát sau, cụ ông Hồ xuống suối và hỏi hai trẻ em: "Bạn đã sẵn sàng cho trò chơi của tôi không?"
Huyết Tửu và Tử Tài nhìn nhau, rồi hắn hai đứt sức gật đầu. Cụ ông Hồ cười rộng rãi, sau đó hắn dẫn hai trẻ em đến một bãi sỏi ngang suối.
"Trò chơi của tôi là 'cứu cánh cụt'. Bạn sẽ phải bước vào suối này với ba chân không chạm nước. Nếu bước vào nước, bạn sẽ bị mất mạng."
Huyết Tửu và Tử Tài hồi hộp, không thể tin được điều này là thật. Nhưng cụ ông Hồ đã nói rõ ràng, không có lối trốn. Huyết Tửu dám đầu tiên bước vào suối. Cứu cánh cụt là một trò chơi nguy hiểm, nhưng cho đến lúc đó, hắn chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng đến nỗi như vậy.
Tử Tài theo sau Huyết Tửu, tim hắn đập như sắt. Suối dầm dầm dẫn hắn đến một nơi tối tăm, mỗi bước hắn đều phải suy nghĩ kỹ lưỡi để không bước vào nước. Cứu cánh cụt là một trò chơi nguy hiểm, nhưng cũng là một trò chơi đầy thú vị.
Họ tiến lên suốt suối, tìm kiếm những bức tường khó khăn để bước vượt qua. Mỗi bước đều là một thử thách, mỗi bước đều là một cơ hội để khám phá bản thân. Huyết Tửu và Tử Tài khóc hét khiến tim họ đập mạnh hơn. Suối dầm dầm dẫn hắn hai đến một nơi tối tăm, mỗi bước đều là một thử thách lớn lao.
Cuối cùng, họ vượt qua suốt suối và ra vào một khu vực rộng rãi hơn so với suối nhỏ. Một lá cờ bay lên cao trời, huyết tươi từ mũi suối rơi xuống mặt nước. Cụ ông Hồ cười rộng rãi: "Bạn đã thắng trò chơi!"
Huyết Tửu và Tử Tài nhìn nhau với ánh mắt phấn khởi. Trò chơi nguy hiểm này đã cho họ nhiều thứ: ơn khóe mắt của thắng cảnh, ơn khóe tim của thử thách và ơn khóe đầu của khám phá bản thân. Mỗi bước họ tiến lên suốt suối đều là một kỷ niệm sâu sắc trong tâm trí họ.
Trong cuốn sách của Huyết Tửu sau này, có một truyện về trò chơi nguy hiểm này. Mỗi lần đọc lại cuốn sách, hắn vẫn cảm thấy tim mình đập mạnh khi nhớ lại những bước khó khăn trên suốt suối dầm dầm. Trò chơi nguy hiểm này không chỉ là một kỷ niệm sâu sắc cho Huyết Tửu và Tử Tài, mà còn là một dấu ấn sâu sắc trên tâm trí của họ.
Câu chuyện này cho chúng ta thấy rằng nguy hiểm không phải là điều áp tàm mà là điều mang lại nhiều thứ cho chúng ta: ơn khóe mắt của thắng cảnh, ơn khóe tim của thử thách và ơn khóe đầu của khám phá bản thân. Trò chơi nguy hiểm là một cơ hội để chúng ta khám phá bản thân và tìm hiểu về thế giới xung quanh mình hơn nữa.